Người dịch: Whistle
Nhưng vì Lôi My thiếu kinh nghiệm, cũng không thể nào nắm giữ hết cảm ngộ, rõ ràng Chu Giáp đã bị khống chế, nhưng Lôi My lại không biết nên thay đổi chiêu thức thế nào.
“Tốt!”
Chu Giáp cười, thân hình như quỷ mị, vung nhuyễn kiếm, mấy chục luồng kiếm khí trong nháy mắt đã bao phủ lấy Lôi My.
Nguy hiểm!
Lôi My thót tim, cảnh giác, nhưng đồng thời, nàng ta lại có một cảm giác không có gì ghê gớm, hơn nữa, cảm giác này ngày càng rõ ràng.
Phi Long Tại Thiên!
Lôi My xoay người trên không trung, hai trảo giống như xé toạc bầu trời, cả người bay lên, trảo kình xé rách kình khí, bay xa mấy mét.
“Vèo!”
Sau khi rơi xuống đất, Lôi My kích động, thân thể run rẩy.
Thì ra ta lại lợi hại như vậy!
Kiếm vừa rồi của Chu Giáp, trong Hắc Thiết sơ kỳ, e rằng chỉ có một số ít người có thể chặn được, vậy mà lại không thể làm Lôi My bị thương.
“Cẩn thận.”
Chu Giáp lạnh lùng nói:
“Đừng phân tâm.”
Chu Giáp còn chưa dứt lời, tiếng kiếm khí gào thét đã ập đến.
Kiếm phong giống như quỷ khóc sói tru, mê hoặc lòng người, kiếm khí đen kịt giống như độc xà ẩn nấp trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng có thể xông ra.
Tuy rằng uy thế rất kinh người, nhưng Chu Giáp đã giữ lại mấy phần lực, có thể dừng lại bất cứ lúc nào.
Lôi My tập trung tinh thần, biết là Chu Giáp đang cố ý tôi luyện nàng, Lôi My không dám suy nghĩ lung tung nữa, dùng Vân Long Thám Trảo để đối phó.
Hai người di chuyển trong rừng rậm vào ban đêm.
Cây cối rậm rạp, gai góc um tùm, hơn nữa còn là ban đêm, không thể nhìn thấy gì, nhưng hai bóng người lại dựa vào cảm nhận, di chuyển.
Kiếm khí trùng trùng, trảo ảnh lóe sáng, ngoại trừ tiếng va chạm ra, không còn âm thanh nào khác.
Chu Giáp thỉnh thoảng lại đấm, vỗ chưởng, dùng chiêu thức khác nhau để tôi luyện trảo pháp của Lôi My, nhưng lại chưa từng thi triển Vân Long Thám Trảo.
Không phải là Chu Giáp không muốn.
Mà là không thể!
Sau khi ngưng tụ Đạo Quả, cảm ngộ về Vân Long Thám Trảo trong đầu Chu Giáp giống như bị sương mù dày đặc bao phủ.
Khó có thể cảm nhận, khó có thể vận dụng.
Nếu như cưỡng ép xua tan sương mù, Chu Giáp sẽ đau đầu như búa bổ.
May mà, tình trạng này chỉ kéo dài mấy ngày, đợi đến khi sương mù dần dần tan đi, cảm ngộ sẽ lại xuất hiện, thời gian dài ngắn khác nhau.
Công pháp càng mạnh, càng huyền diệu, thì thời gian không thể sử dụng sẽ càng lâu.
“Hây!”
Lôi My quát khẽ, thân hình lóe lên, biến thành tàn ảnh, một hóa hai, hai hóa bốn, bốn hóa tám…
Tàn ảnh như khói, như sương mù, bao phủ lấy không gian.
Theo bóng người lay động, từng con Vân Long thò đầu, vươn móng vuốt, chậm rãi nhưng lại rất nhanh, tấn công Chu Giáp.
“Vèo!”
“Keng…”
Tiếng động nhỏ vang lên, không gian trở nên yên tĩnh.
Chu Giáp lùi lại hơn mười mét, nhẹ nhàng đáp xuống ngọn cây, nhuyễn kiếm trong tay run rẩy, góc áo cũng bị rách một đường nhỏ.
Lôi My chống hai tay vào đầu gối, thở dốc.
Tuy rằng nàng ta đã kiệt sức, nhưng trên mặt lại tràn đầy vui mừng, trong mắt là sự vui sướng, thân thể kích động run rẩy.
“Cửu Long hiện!”
“Cảnh giới cao nhất của Vân Long Thám Trảo, ta… ta vậy mà lại thi triển được.”
“Cửu Long hợp nhất mới là cảnh giới cao nhất.”
Chu Giáp lạnh lùng nói:
“Hơn nữa, tuy rằng ngươi đã thi triển được chiêu này, nhưng lại chưa thuần thục, thời gian tích lũy quá lâu, lúc sinh tử chiến, ngươi sẽ không có thời gian, mấy hôm nay, ngươi phải tiếp tục luyện tập.”
“Vâng.”
Lôi My nghiêm mặt, chắp tay:
“Đa tạ tiền bối truyền thụ, Lôi My vô cùng cảm kích.”
Đến lúc này, Lôi My không giấu diếm thân phận nữa, nàng ta tháo mặt nạ Thái Ưng xuống, để mặc cho tóc tai buông xõa.
“Nguyên Tủy.”
Chu Giáp lạnh lùng nói:
“Ngày mai, vào giờ này, ta muốn nhìn thấy Nguyên Tủy.”
“…”
Lôi My hé miệng, bất lực gật đầu: “Tiền bối yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không nuốt lời.”
Giọng điệu người này lạnh lùng như vậy, rõ ràng là đã có ơn với nàng, vậy mà lại khiến cho người ta không thích nổi, ừm… giống Chu Giáp.
Lôi My suy nghĩ, không những không cảm thấy xa cách, mà còn thấy thân thiết.
Có lẽ là vì nhìn thấy bóng dáng của một người nào đó trên người Chu Giáp.
Chu Giáp tay cầm ba viên Nguyên Tủy, đến nơi đặt Thông Thiên nghi của Ưng sào.
Kim Ưng vẫn đang nghiên cứu cỗ máy như thường lệ, Trịnh lão tay cầm một tập tài liệu dày, đứng ở bên cạnh, nhìn thấy Chu Giáp, ông ta gật đầu:
“Lấy được rồi?”
“Ừm.”
Chu Giáp ném Nguyên Tủy cho Trịnh lão:
“Thì ra là nàng ta, chẳng trách ông lại bảo ta đi.”
“Già rồi, không bằng thanh niên.”
Trịnh lão cười: “Hơn nữa, ta nói cũng không sai, xét về thực lực, bây giờ ở Ưng sào, chắc là không ai mạnh hơn ngươi, hơn nữa, đây vốn dĩ là chuyện của các ngươi mà.”
“Xem ra, giao dịch rất thuận lợi.”
Nói xong, Trịnh lão nhận lấy Nguyên Tủy, bỏ vào rãnh của cỗ máy.
“Tình hình thế nào rồi?” Chu Giáp lắc đầu, không nói đến chuyện này nữa, nhìn Kim Ưng, người không hề hứng thú với cuộc trò chuyện của hai người:
“Đã tìm được mảnh vỡ thế giới mới nào chưa?”
“Có một cái!”
Kim Ưng ngẩng đầu lên, câu trả lời nằm ngoài dự đoán:
“Là một nơi rất nhỏ, chỉ có mười mấy mét vuông, sương mù sẽ sớm tan, có muốn thử không?”
Chu Giáp sáng mắt.
Khư Giới vô biên, theo lý mà nói, tỷ lệ xuất hiện mảnh vỡ thế giới trong phạm vi ba ngàn dặm rất thấp, đặc biệt là trong thời gian ngắn.
Mười mấy mét vuông?
Cũng không có gì lạ.
Mảnh vỡ nhỏ như vậy chắc là không nằm trong phạm vi thống kê.
Nhưng cho dù là mảnh vỡ nhỏ cũng không thể đảm bảo bên trong có thứ gì, lỡ như là trung tâm núi lửa, khu vực phóng xạ, rất nguy hiểm đối với cao thủ Hắc Thiết.
Kim Ưng kích động, xoa tay.
Ông ta vẫn luôn muốn thử, chỉ là mở thông đạo rất tốn năng lượng, viên Nguyên Tủy duy nhất lúc đầu không thể nào dùng như vậy.
Bây giờ, đã có thêm ba viên, năng lượng đã đủ.
0.55209 sec| 2385.945 kb